Tĩnh tâm các thầy DCCT
“Cái Có”, “Cái Là” và “Cái Với”
(Danh giá, trình độ và trung tín)
1. “Cái có”
- Thế giới ngày nay là thế giới của khoa học, khoa học mang
lại nhiều “cái có”
- Cái có giúp cho cuộc sống được dễ dàng hơn : có nhà, có
xe, có tiền, có máy móc… cuộc sống được thanh thản hơn nhiều. G. Marcel định
nghĩa cái có là cái ở bên ngoài mình và không trực tiếp gắn liền với sự thăng
tiến hay suy giảm phẩm chất của cuộc đời. Có điểm cao, có lời khen, có địa vị,
có tiền bạc… những điều ấy trực tiếp làm cho đời mình giỏi hơn, tốt hơn, hoàn
hảo hơn.
- Cái có ra như có khả năng giải quyết nhiều vấn đề thật mau
chóng. Thật ra, ngày nay, người ta biến cái “huyền nhiệm” năm sâu trong cuộc
đời con người thành những “vấn đề” bên ngoài, những vấn đề ở đằng trước hành
trình cuộc đời mình. Khi đó, những vấn đề có thể được gỉai quyết do một ai
khác, bằng một cái có nào đó…Thế là người ta rơi vào ảo tưởng : có tiền mua
tiên cũng được.
- Cái có xâm chiếm thế giới cái là. Ngày nay, đôi khi một
thứ dầu gội đầu, hoặc một thứ dép Bittis cũng có thể làm cho người ta “tự tin”
hơn.
+ Đây là thế giới mất căn tính : người thợ, làm ra cái bàn,
đem bán lấy tiền, mua những đồ dùng khác… Khi người ta đặt hết nền tảng đời
mình vào cái có, thì có lúc cuộc đời đó trở nên trống rỗng, vì mất cái có, vì
cảm nhận ra sự trống rỗng của cái là, …và người ta tự tử…
- Gabriel Marcel nói : người nào quá thiên về phạm trù có,
sẽ giảm thiểu hoặc đánh mất cái là.
- Làm linh mục, dĩ nhiên đó không phải là có thêm một cái gì
đó. Những ai biến chức linh mục thành cái có, thì người đó sẽ thấy cuộc đời
linh mục có nhiều điều kiện để sống dễ dàng, thanh thản hơn : “từ thuốc Mai,
Chúa nâng con lên hàng thuốc Jet”. Nhưng chắc chắn đời sống linh mục ấy sẽ suy
giảm cái là.
* Trình độ thì có thực chất và đáng quy trọng hơn danh giá
2. Cái là
- Hai đứa học sinh, cùng dốt như nhau, cùng copy bài như
nhau, cùng được điểm 10 như nhau. Một đứa thì khoái chí, đó là đứa chỉ biết cái
có; đứa kia thì mắc cở, đây là đứa biết nhận ra sự quan trọng của cái là.
- Triết học nhắc nhở người ta về ý nghĩa chân chính của cuộc
đời; nhắc nhở về phẩm tính của cái là, phẩm tính của hiện hữu người.
- Cái là giúp ta tìm được một căn bản tự tại trong chính bản
thân mình, để mình có thể vững vàng trước những biến động hời hợt của cái có.
Những lời khen chê, những thành công hay thất bại không có tầm quan trọng quyết
định cho cuộc đời mình nữa, nhưng chính phẩm chất thực sự của mình mới là điều
quan trọng.
- Ai biết nhận ra cái là của mình, người ta sẽ tìm được nẻo
đường thăng tiến thực sự trong hiện hữu của mình.
- Khi tôi để ý đến phẩm chất đời linh mục của tôi, chứ không
phải là những địa vị danh giá hão huyền, thì người ấy sẽ thăng tiến trong phẩm
chất linh mục (ở bình diện con người)
- Để đi từ thế giới “cái có” sang thế giới “cái là”, người
ta cần lột bỏ một thứ mặt nạ giả hình ở cấp độ một.
3. Cái với
- Nhưng có nhiều điều ở bình diện xã hội vốn là “cái là”,
thì trong bình diện tình yêu, cũng như trong bình diện đức Tin, lại chỉ là cái
có.
- tôi tài thực sự chứ không phải là nhờ danh tiếng, tôi đạo
đức thực sự chứ không phải là do chức tước, tôi tốt lành thực sự chứ không phải
chỉ là ảo tưởng… nhưng so với bình diện bản thân, tất cả những điều ấy lại chỉ
là cái có, và vẫn có thể bị mất đi, trong khi bản thân của tôi vẫn còn đấy.
- Nếu tôi đi vào tình yêu, đi vào đức Tin với những tài
năng, đạo đức thật của tôi, thì đó vẫn là một sự đổi chác của người không biết
yêu.
- Ở đây, cần một sự lột bỏ mặt nạ một lớp nữa, để nhận ra
con người của mình, bản thân trần trụi nhưng đang quí trọng của mình trước mặt
Chúa.
- Và ở đây, xuất hiện chiều kích đặc biệt của Kitô giáo :
sống với Chúa, theo quy luật : khi tôi yếu là lúc tôi mạnh
* Trung tín quan trọng hơn trình độ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét